Năm nay mẹ tôi đã 41 tuổi, ở cái tuổi trung niên ấy mẹ vẫn đẹp và
duyên dáng như ngày nào. Mẹ tôi làm kế toán cho một công ty xây dựng, cách ăn
mặc rất gọn gàng giản dị. Tôi thích nhất là mái tóc ngắn thoảng hương mùi bồ
kết và hợp với khuôn mặt khả ái của mẹ. Mẹ thường mắng yêu: “Con gái của mẹ mà
không giống mẹ gì hết!”. Vì tóc của tôi vừa xơ và rối không được suôn mượt như
mẹ.
Những lúc rãnh rỗi mẹ và tôi thường tâm sự với nhau, mẹ hỏi về
chuyện học hành, chuyện bạn bè và những chuyện vui buồn ở lớp. Tôi kể mẹ nghe
những lời dạy mang tính hài hước của thầy địa lý, những con số hấp dẫn của thầy
toán, cách viết văn hay của cô dạy ngữ văn, hay tính nghiêm khắc của cô giám
thị luôn lăm le cái roi to trong tay và nhiều trò tinh nghịch của các bạn trai
trong lớp. Tôi cũng kể cho mẹ nghe những điểm 10 môn toán, điểm 8 môn văn đạt
được sau các bài kiểm tra. Mẹ không khen tôi nhiều về điểm cao như những bà mẹ
khác mà nhẹ nhàng căn dặn: “Việc học quan trọng là ham học, học để hoàn thiện
bản thân và cố gắng ngày hôm nay hơn ngày hôm qua”. Đó là những giây phút bình
yên và thật lòng bên mẹ, tôi nghe như trong gió thoảng ai hát “Lòng mẹ bao la
như biển thái bình dạt dào, lòng mẹ êm ái như ngọn gió chiều dịu dàng...”, thật
là hạnh phúc khi ở bên mẹ và những giây phút như thế sẽ không bao giờ tôi
quên.
Tôi nhớ lại lần đó bài kiểm tra 15 phút môn sử do chưa chuẩn bị
bài tốt khi làm bài kiểm tra tôi viết không kịp nên chỉ đạt 4,5 điểm. Nhận bài
kiểm tra tôi rất buồn, lòng tôi rối bời lo lắng. Trên đường về suy nghĩ không
biết nói với cha mẹ ra sao? Vì tôi là học sinh giỏi, năm trước đứng thứ nhì lớp
và năm nay đang là lớp trưởng lớp 7A8. Lòng buồn rười rượi. Hôm đó tôi quyết
tâm nói ra sự thật với ba mẹ và đoán rằng chắc sẽ có một trận đòn do ba tôi
vung xuống. Tôi đến bên ba mẹ và lí nhí: “Con xin lỗi ba mẹ! Hôm nay bài kiểm
tra 15 phút môn sử còn chỉ đạt 4,5 điểm…”. Nghe đến đây ba mẹ tôi như ngây
người ra, tôi thấy được vẻ mặt đầy thất vọng trên gương mặt hoằng sâu nhiều nếp
nhăn của ba. Ba giận dữ quát “Uổng công cho con đi học, uổng công các bạn bầu
con làm lớp trưởng, môn học bài mà chỉ đạt được 4,5 điểm, kém nhất lớp”. Sau
tiếng quát của ba, mẹ tôi nhẹ nhàng nói “Ông à! Nó là con gái, ông nên kiểm
điểm nhẹ nhàng và hỏi rõ nguyên nhân vì sao bị điểm kém, mà nó mới bị thất bại
lần đầu sao ông lại mắng con như vậy”. Lời nói ấy như giảm gánh nặng ngàn cân
đang đè trên vai tôi. Tôi thầm cảm ơn mẹ, cảm ơn tấm lòng nhân hậu của mẹ đã khoan
dung tha thứ cho lỗi lầm của đứa con gái bé bỏng của mẹ. Ba tôi dịu giọng nói:
“Ba có giận, có mắng cũng vì tốt cho con, muốn con cố gắng ở những lần kiểm tra
sau, thất bại là mẹ thành công mà”. Tối đó tôi không là sao ngủ được, những lời
nói ba mẹ cứ vang lên trong suy nghĩ, tôi hứa với lòng mình phải phấn đấu hơn
để không phạm những sai lầm như vậy nữa.
Tình yêu thương của mẹ dành cho con là vồ bờ bến, không tình yêu
nào bằng. Mẹ là người tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất của lòng con. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp
điều không may. Mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để
yêu con, chăm nom con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ,
yêu thương mẹ trọn đời. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này.
Tình cảm ấy vừa nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người
khôn lớn. Chính mẹ là nguời vừa mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con
luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ
rằng: “ Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con”.
No comments:
Post a Comment